Bố mất lâu rồi mà năm nào vợ cũng đòi về quê làm giỗ, nhà bao việc cứ vẽ vời tốn kém

Tôi thật sự không hiểu nổi vợ, bố mất cách đây hơn chục năm rồ. Ngày giỗ thì quan trọng gì nữa mà cứ đến dịp lại tất bật sắm sửa về cho tốn tiền, mất thời gian.

Vợ chồng tôi mỗi đứa một quê, gặp nhau trên này rồi cưới. Chục năm rồi cố gắng cày cuốc cũng mua được căn nhà để ở. Vợ tôi nhanh nhẹn, tháo vát, cô ấy làm phiên dịch tiếng Trung nên thu nhập rất khá. Tôi chưa từng chê vợ ở điểm gì mỗi việc cô ấy rất nặng tình với đằng ngoại.

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Bố vợ tôi mất cách đây hơn chục năm rồi chỉ còn mẹ vợ. Ông bà sinh được 3 người con, vợ tôi là con gái cả nên quen gánh vác từ nhỏ. Việc gì của đằng ngoại cô ấy cũng ôm đồm vào người. Cứ hễ ở dưới quê có chuyện gì gọi đến là vợ tôi tất tả về ngay, không bao giờ thiếu mặt. Từ việc em dì bị tai nạn vợ tôi cũng về chăm 1 tuần. Rồi con mợ đẻ, rồi thằng cháu gãy tay… cô ấy đều thăm hỏi y như việc của mình. Nhiều lúc khó chịu quá tôi mới bảo:

“Sao mấy cái chuyện lặt vặt ở quê em cũng phải đích thân về là thế nào, ôm rơm rặm bụng”.

 “Thì em là chị cả, nhà có việc gì về đỡ các em một chút ít đâu có sao. Với lại mẹ cũng già rồi vợ chồng mình chẳng chăm sóc được thường xuyên, em về thăm mẹ một công đôi việc luôn.”

“Lắm chuyện, chỉ có vơ việc vào người.”

Tôi chẳng cấm đoán gì vợ đâu, về là quyền của cô ấy. Nhưng tự vợ cũng phải hiểu đã lấy chồng thì phải vun vén cho gia đình là chính chứ, lúc nào cũng chăm chăm về lo cho bên ngoại. Như cái chuyện giỗ bố vợ tôi cũng thế. Năm nào cô ấy cũng chuẩn bị trước cả tuần rồi bắt cả nhà về quê cùng. Hôm qua lại bảo:

“20 âm này là giỗ bố đấy, anh xin nghỉ vài ngày cả nhà mình về quê thắp hương cho ông.”

“Vắng một năm không về thì chết ai?”

“Ơ anh nói hay nhỉ, không về là thế nào. Công việc của anh có bận gì đâu mà không về.”

“Ông chết hơn chục năm rồi, ngày giỗ đâu quan trọng nữa.”

“Giỗ bố mà anh bảo không quan trọng thì ngày nào mới quan trọng hả? Không về thì thôi, em với con về.”

“Nhà bao nhiêu việc mà cô cứ vẽ vời cho tốn kém nhỉ.”

Tôi nói có sai đâu, năm nào cô ấy về chẳng góp vào với đằng ngoại đôi chục triệu. Mấy đứa em ở quê có thấy bỏ gì ra đâu. Vậy mà vợ lại quay ra giận dỗi nói tôi vô tâm. Giờ thì mặc kệ cô ấy thích đi cứ đi, tôi chả giữ.

Ở nhà tôi không thấy quan trọng chuyện giỗ chạp lắm. Như mẹ tôi mất cũng mới vài năm thôi, ông già ở quê luôn chủ động đến ngày thắp cho bà nén hương chứ chẳng bao giờ bắt con cái cỗ bàn to tát. Con cái đi xa làm ăn cũng có công việc của mình về được là tốt, còn không thì chẳng quan trọng. Về rồi cũng bày vẽ chục mâm cỗ ăn uống bét nhè với nhau chứ được nước gì.

Theo tôi mất rồi là hết, chẳng phải bày vẽ  làm gì vừa mệt vừa phiền hà, người đã khuất có được hưởng đâu. Quan trọng là lúc sống đối xử với nhau thế nào.