Khuya rồi đếm lại
Ngày vừa qua trên mái tóc hoa râm
Tháng vừa chảy như dòng nước mát
Năm vừa chai như một vết sần.
Khuya rồi ta thấy mình khúc khuỷu
Như con đường dằng dặc đi mãi
Xuân đến vẫn bước đầy dặm dài
Chưa về đến nhà nơi có mẹ.
Quệt mình lên chiếc bóng có niềm vui
Như sơn lại tường mới
Đợi người vừa đi xa
Đợi trầu không giã cay nỗi nhớ
Ta níu gì nơi này,
Thoảng gian phòng một hương hoa!
Tâm trí có cả những con còng ngoạm tay xinh
Đã bỏ đi lụi vào bờ cát tình
Ta mừng vui như trẻ thơ
Sửa soạn từng góc nhỏ trở lại nơi ta hoài bé
Ta có cả mùa Xuân trong tim se sẽ nở
Có mẹ bước từ trong đêm ra đón cửa ta về!
Hải Hạc Phan