Ông lão mù thổi sáo bán vé số nuôi vợ ở Hội An

(SHTT) - Nhiều năm nay rồi, những người thường qua lại ngã tư Bệnh Viện Hội An, họ vẫn coi ông Lê Văn Luyện (năm nay 75 tuổi, quê quán Điện Dương, Điện Bàn, Tỉnh Quảng Nam, hiện đang ở trọ 1 mình tại 15 Đinh Tiên Hoàng, Hội An) như người thân.

Ngày nào cũng vậy, tiếng sáo mang bao niềm ao ước và cả một thời u buồn của ông lão khiếm thị Lê Văn Luyện khiến lòng người xốn xang. Những người khách ngang qua phố bị ông thu hút bởi tiếng sáo réo rắt ấy. Họ nhìn ông, nhìn đôi tay điêu luyện của ông nâng niu trên những nốt sáo, để tiếng sáo như hòa vào không gian im ắng ban trưa, quện vào lòng người.

 Bao năm qua, hình ảnh này đã trở nên thân quen với nhiều người ngang qua con đường ở Hội An.

Bị mù từ lâu, ông một mình rong ruổi làm đủ nghề để kiếm sống. Năm 30 tuổi ông bị tai nạn khiến hai mắt mù vĩnh viễn. Ông khăn gói cùng gia đình vào Đắk Lắk tha phương cầu thực. Dù mù lòa ông vẫn cố gắng mưu sinh, từ bán chổi đót đến quạt giấy để kiếm tiền nuôi ba con ăn học. Khi các con đã khôn lớn, ông cùng vợ quay về quê sinh sống.

Về quê, vợ ông bị suy thận, đau khớp, hở van tim khiến bà nằm bất động một chỗ. Gánh nặng mưu sinh lại chất lên đôi vai già của ông. Con cái thì cũng không khá giả gì. Thế là với cây sáo trong tay và cây gậy dò đường, ông lại rong ruổi đi bán vé số kiếm tiền. Tuy đôi mắt không nhìn thấy nhưng ông vẫn vô cùng lạc quan. Ông tự học thổi sáo, rồi lấy vé số bán giữa ngã tư đường. Cây sáo này cũng chính là công cụ giúp ông kiếm tiền nuôi sống bản thân suốt bao năm qua.

  Ngày ngày, tiếng sáo trưa vẫn réo rắt giữa ngã tư đường, nơi ông lão mù ngồi bán vé số và thổi sáo.

Nhịp sáo của ông giữa ồn ã phố phường lúc chậm rãi mà phóng túng, như chính phong thái khoan thai, thư thả và những giây phút lặng lẽ tự do đầy kiêu hãnh của người đã trải qua gần hết một đời trong buồn vui sướng khổ vô cùng. Đời lấy của ông đôi mắt, nhưng trả cho ông tài thổi sáo. Ngày ngày, ông thổi sáo và bán vé số, cuộc sống đắp đổi qua ngày. Mình ông, vẫn đàn, mang nốt trầm nốt bổng lấy cuộc sống của cả đời người những lúc cuối cùng.

Cứ thế, ngày ngày bên bến ngã tư đường, khi sự mệt mỏi của nhiều người bởi nỗi lo cơm áo gạo tiền đè nặng, chắc hẳn sẽ có những giây phút họ lại cảm thấy dịu lòng lại khi lảnh lót trong ồn ào hỗn tạp âm thanh của đời thường là tiếng sáo da diết của ông lão mù.

  Trong căn phòng trọ nhỏ giữa lòng phố, ông Luyện và vợ sống cuộc đời an nhiên.
 

Trưa, giữa ngã tư đường, ông vẫn thổi sáo trong cái nắng miền Trung. Hình như ông dồn hết tâm sự lòng mình vào tiếng sáo. Tiếng sáo cứ thổn thức, như miên man ngược về thời xa vắng, về một miền hoài niệm xa lắc của người đã hằng trải qua bao nhiêu mùa mưa nắng trên miền sông nước hùng vĩ này.

Trưa phố cổ hiền hòa, ông vẫn ôm cây sáo của mình, mang chở cả những tâm tư thoát lên từng nốt, từng cung bậc của âm thanh, hòa vào tiếng sóng nước êm ái của sông Hoài miên man từng ngày.

Lê Tâm