Miệt mài những chuyến đò đưa nơi cảng cá Thọ Quang

(SHTT) - Bao nhiêu năm qua, giữa sóng, gió, những con đò bé tí teo vẫn lặng lẽ đưa người lên tàu, vào bờ ở cảng cá Thọ Quang (Sơn Trà, Đà Nẵng). Mấy chục con đò tập trung lại với nhau tạo nên một xóm đò, một bến đò nhỏ giữa cảng cá tấp nập, sầm uất.

Không gian đẹp và lãng mạn như trong thơ, nhạc, hơn 30 người phụ nữ chèo đò nơi này vất vả giữa ngược xuôi con sóng. Giấu đi vẻ mềm yếu, các bà, các mẹ, các cô lái đò khoác lên mình lớp quần áo dày cộp, phơi người trong nắng gió để có được khoản thu nhập, chăm lo cho gia đình.

 

Những lúc thời tiết bình thường là thế, nhưng khi bão lớn, ghe thuyền đều phải chạy vào vịnh để tránh bão, sức đàn bà cũng phải chèo đò chạy đi và nằm giữ đò luôn trong đó. Những lúc chân vịt vướng rác, những người đàn bà này cũng phải nhảy xuống nước gỡ ra, đò hư hỏng gì cũng phải biết sửa. Vì hoàn cảnh, vì công việc nên nhiều lúc một, hai giờ sáng mới về đến nhà.

 

Mỗi ngày, khi những người phụ nữ này đi chèo đò về, đứa thì xin mẹ tiền mua bút, thước, đứa lại xin tiền học. Rồi thì bữa cơm hàng ngày, thuốc thang khi chồng và con đau ốm, tiền lễ nghĩa, rồi dựng vợ gả chồng cho con đều nhờ cái bến đò này mà ra. Vậy nên, nhiều lúc, chị em cứ tặc lưỡi: Khổ thì kệ! Xấu cũng kệ! Miễn sao lo cho gia đình được no cái bụng, con cái được học hành đến nơi đến chốn.

 

Đến tối mịt, những “thân cò” này lại dốc hết sức cho những nhịp chèo cuối ngày, trở về nhà. Không chỉ hoạt động ban ngày, đêm đến, bến đò vẫn không thiếu tay chèo. Nhưng số người làm việc tại buổi đêm có phần ít ỏi hơn. Bao nhiêu năm qua, giấc ngủ của họ cứ chòng chành trên sóng nước. 

 

Rồi đêm về, họ rệu rã, đau nhức. Tất cả những dấu hiệu ấy lặp đi lặp lại mỗi ngày, mỗi tháng. Để rồi bây giờ, đơn vị đo đếm hành trình của họ đã là năm. Cô lái đò ít tuổi nghề nhất ở cảng cá là 10 năm. Người dày dặn gió sương hơn đã lên đến 30 năm.

 

Với những người phụ nữ chèo đò này, ngày nào cũng tập thể dục bằng bơi, bằng chèo đò cả. Giờ, đôi tay khỏe là niềm tự hào của họ. Nhiều khi họ vẫn nghĩ mình chẳng còn là người đàn bà chân yếu tay mềm như người ta nói, mà đã dạn dày sương gió, đối mặt với bão táp như những người đàn ông đi biển ngoài khơi kia. Nắng gió trên biển luyện con người trở nên cứng cáp nhưng cũng lấy đi nhan sắc và tuổi xuân. Họ khỏe đấy nhưng cằn cỗi, khô ráp lắm…

 

PV