Về quê ngoại đẻ, mẹ chồng dúi vào tay dâu 30 triệu: Tẩm bổ tốt để cháu nội mẹ chào đời khỏe mạnh

Hôm lão dẫn em về ra mắt, mẹ lão bảo em:

"Hoàn cảnh nhà bác như thế, bố thằng Hải mất sớm, nhà chỉ có bác với nó làm chỗ dựa cho nhau nên về làm dâu cháu sẽ phải chịu vất vả, thiệt thòi đó. Cháu suy nghĩ cho thật kỹ đi".

Nói rồi bà lẳng lặng về phòng. Tới lúc hai đứa em ăn xong dọn mâm bà cũng không ra nói chuyện. Thật sự trước thái độ đó của bà, em hoang mang run người.

"Hay mẹ anh không ưng em làm dâu?"

"Không phải đâu, tính mẹ trước nay như vậy. Chắc tại hôm nay anh dẫn bạn gái về ra mắt, mẹ xúc động lại nghĩ tới bố nên mới thế".

Nhất là hôm hai đứa chúng em cưới, lúc đón dâu bà khá vui vẻ nhưng tới lúc khách khứa về hết, mình mẹ chồng em tay cứ ngây người cầm tấm ảnh của chồng miệng lẩm bẩm.

"Thế là tôi làm trọn lời hứa với mình rồi đó. Thằng Hải lấy vợ rồi,.... sao tôi lại thấy trống trải quá mình ơi...!".

Nhìn mẹ chồng như vậy em thấy thương tới không cầm được nước mắt. Những ngày sau bà cũng vẫn ít nói, cảm giác khó gần lắm. Ngồi ăn cùng mâm, vợ chồng em hỏi chuyện mẹ anh chỉ trả lời ừ hứ tí rồi thôi. Nhưng càng về sau em mới càng thấy bà sống tình cảm các chị ạ.

Hôm đó, trên đường đi làm về em bị trúng gió, đầu óc quay cuồng nên về tới sân là mặt mũi tái nhợt, chồng lại đi công tác. Nghĩ giờ mà nằm đó không ai nấu cơm để ông ăn thì phải tội. Vậy là em về phòng nằm một lúc, định bụng tí đỡ sẽ dậy nấu bữa. Ai ngờ mệt quá em ngủ thiếp tới tận 8h tối, tỉnh dậy liền quáng quàng chạy xuống bếp:

"Con dậy rồi đó à? Cơm mẹ nấu xong cả rồi con không cần làm gì nữa đâu. Đi rửa mặt mũi cho tỉnh táo rồi ra ăn đi".

"Chết,... con ngủ quên,..."

"Không sao đâu con, nay nhìn con đi làm về thấy mặt mũi nhợt nhạt mẹ đoán con không khỏe nên cứ để yên con ngủ rồi vào bếp nấu mấy món giải cảm. Có bát canh ngải cứu tía tô đó, con ăn 1 ít cho nhẹ người".

Miệng nói, tay bà đặt bát canh vào tay con dâu. Thật sự khi ấy cử chỉ của bà làm em nhớ tới mẹ đẻ của mình vô cùng. Cũng từ ấy, em không còn cảm thấy bà khó gần, xa cách nữa.

Nhất là hôm vợ chồng em khoe bà sắp có cháu, nét mặt bà khi ấy rạng rỡ chưa từng, cứ đi ra đi vào hớn hở bảo với lão nhà em.

"Từ nay con phải thu xếp công việc về sớm giúp vợ cơm nước, nhà cửa. Con dâu mang bầu cần phải nghỉ ngơi nhiều, ít vận động"

Rồi thi thoảng bà lại gửi mua dưới quê cho em vài chục trứng gà, trứng ngỗng. Đặc biệt, từ hôm biết em chửa bà nhất định không khiến em giặt quần áo cho mình. Mọi khi tắm xong mẹ chồng em thường để quần áo trong nhà tắm, giờ thì bà mang lên tầng 2 giặt phơi luôn không sợ em nhìn thấy lại giặt.

Tiếc là hơn tháng trước mẹ chồng em bị tai biến, may thoát chết nhưng sức khỏe đi xuống trông thấy. Lại tới ngày em sắp sinh nên chồng em quyết định gửi vợ về quê nhờ ông bà ngoại chăm. Hôm em về, lão nhà em thuê xe tới đón tận nhà. Thế mà bà cứ một mực đòi tận tay đưa con dâu về gửi nhà ngoại.

"Mẹ còn khỏe còn đi lại được, con cứ để mẹ đi cùng con về bên nhà ông bà thông gia. Thứ nhất để mình con đi mẹ không yên tâm, thứ 2 mẹ cũng muốn trực tiếp về nói chuyện, có lời nhờ cậy ông bà bên ấy".

Nói rồi bà dúi tệp tiền vào tay con dâu. Em từ chối thế nào bà cũng không chịu. Bà bảo: “Con cầm lấy số tiền này để ăn uống tẩm bổ cho đứa bé chào đời khỏe mạnh”.

Nói chuyện xong với nhà em, bà vội vã lên xe về ngay. Nhìn theo bóng bà mà em cảm động tới trào nước mắt các mom à.

Từ hôm em về quê tới nay cũng là 5 ngày mà không ngày nào bà không gọi điện hỏi em sinh chưa, có dấu hiệu chuyển dạ nào không? Thật chứ mỗi lần nghe giọng ân cần hỏi han của mẹ chồng mà em thấy ấm lòng ấm dạ.

Đấy, người ta cứ bảo mẹ chồng nàng dâu khác máu tanh lòng, em thấy ngược lại, mẹ chồng em thật sự tốt lắm các chị ạ.

Theo Webtretho