Chồng à, tội lớn nhất của anh là ga lăng với cả thiên hạ nhưng vô tâm với chính vợ mình

Tính đến thời điểm này thì vợ chồng tôi lấy nhau cũng đã được 7 năm rồi. Với mọi người xung quanh thì ai cũng nói gia đình tôi quá hoàn hảo, chẳng thiếu gì cả.

Họ nói rằng tôi gặp may mắn và có phước vì gặp được chồng đẹp trai, có được công việc tốt, lương thì cao, lại còn hiền lành chịu khó nữa, chưa kể đến nhà cửa xe cộ đàng hoàng, con cái thì nếp tẻ đầy đủ.

Đấy là đối với mọi người chỉ nhìn ở bề ngoài, còn thực ra ở bên trong nó khác xa hoàn toàn với những gì mà mọi người hay nghĩ, đằng sau sự hạnh phúc bình yên đến lạ mà mọi người vẫn thường nhìn thấy đó là cả một sự vô vị và hời hợt của chồng dành cho tôi đó.

Nếu để nói về con người của chồng tôi thì đúng thật là người đàn ông mẫu mực của bao cô gái đang tìm kiếm, vì anh không cờ bạc, rượu chè, gái gú, anh rất tu chí làm ăn kiếm tiền để nuôi vợ con. Đúng là trên đời này chẳng có thứ gì hoàn hảo cả, anh được tất cả những điều trên nhưng anh lại có 1 đức tính mà tôi nghĩ rằng chẳng có người vợ nào chịu nổi đó là anh luôn quan tâm đến tất cả mọi thứ, trừ vợ. Còn nhớ lại lúc tôi mới sinh xong, cũng vì thương chồng đi làm về mệt mỏi nên những việc chăm con tôi đều làm hết. Mỗi đêm con khóc thì tôi phải bế ra ngoài phòng khách dỗ nó để chồng được ngủ ngon mai còn có sức đi làm nữa. Nhưng những gì tôi làm đối với anh thì dường như anh không hề nhận ra hay để ý cả, lúc nào anh cũng càu nhàu: “Có mỗi việc ở nhà chăm con cũng không xong”.

Sau đó 3 tháng vì cơ thể tôi gầy đi trông thấy và mất sữa cũng chỉ vì ngày không ăn đêm không ngủ để thức chăm con. Và chồng tôi cũng chẳng để ý gì đến những chuyện đó. Còn nhớ có đợt người nhà của chồng tôi ở quê lên chơi, nhìn tôi thế này hỏi sao con gái mới đẻ sao lại gầy thế này. Chồng tôi trả lời ngay câu vô tâm thực sự: “Vợ cháu như thế này mà cô còn bảo gầy sao, béo thì có ấy”. Ở nhà a vô tâm với vợ như vậy, nhưng ra ngoài kia thì anh lại nhiệt tình ga lăng với cả thiên hạ thì chẳng ai bằng được. Hàng ngày tôi có làm gì như nào đi chăng nữa anh cũng chẳng thèm quan tâm. Nhưng chỉ cần bạn bè gọi một cái là anh sẵn sàng bỏ mọi thứ để đi nhậu thâu đêm suốt sáng. Hay những lúc đưa tôi đi siêu thị, bạn rủ gọi đi đâu cái là đi luôn, mặc kệ vợ tự xách đồ về.

Từ lúc cưới anh đến giờ tôi chưa từng biết đến những món quà vào ngày kỷ niệm hay những ngày lễ, thậm chí đến cả ngày sinh nhật của tôi anh cũng chẳng nhớ nữa. Vào những dịp lễ thì anh luôn là người chủ động mua hoa mua quà tặng các chị em ở cơ quan, còn tôi ở nhà thì lủi thủi 1 mình, ngay đến cả 1 lời chúc cũng chưa từng có. Ngay cả việc dắt hộ tôi cái xe ra ngoài để đi làm thì anh cũng từ chối không giúp, mà ngoài kia anh sẵn sàng làm mọi chuyện giúp đỡ họ. Còn nhớ lại có lần bạn bè nhờ anh sửa giùm luận văn, anh thức trắng mấy đêm liền để làm giúp họ. Với người khác thì thế còn với vợ thì: “Em tự làm đi” hay gắt hỏi “Sao chuyện đó mà em cũng phải nhờ”.

Có đợt tôi bị ốm đến mức phải nhập viện, nhưng anh cũng chẳng xin nghỉ làm để vào chăm tôi, vì anh sợ rằng nghỉ rồi bị ảnh hưởng đến kết quả thi đua cuối năm. Còn đồng nghiệp của mình ốm đau bệnh tật thế nào thì anh xin xung phong đi thăm nom. Mỗi lần làm về mà chưa thấy cơm nước đâu anh lại cằn nhằm trách móc tôi đủ thứ. Có nhiều đêm tôi nằm nghĩ mà nước mắt cứ chảy ra, chẳng biết anh coi tôi là vợ nữa hay không? nhìn trong ánh mắt của anh thì có lẽ tôi chẳng phải là phụ nữ nữa. Anh coi tôi chẳng khác gì một cỗ máy làm việc, phục vụ anh ngày đêm. Chẳng được phép vui buồn hay có cảm xúc gì cả, chỉ biết đến việc và việc. Nhìn mọi người xung quanh tôi ai cũng hạnh phúc khi được chồng yêu thương mà tôi thấy tủi thân quá. Ngay như chị đồng nghiệp ngồi cạnh tôi, chỉ cần chị ấy có nét mặt khác với bình thường là chồng chị đã biết vợ có chuyện ngay rồi.

Lúc mà tôi đưa cho anh tờ đơn ly hôn, anh sốc vì không hiểu lý do tại sao. Đến lúc họ hàng, bè bạn biết chuyện thì bảo tôi sướng lắm rửng mỡ, được voi đòi tiên, có gia đình hạnh phúc như thế mà không biết trân trọng. Nhưng chẳng ai hiểu được bên trong tôi đã khổ tâm và tuyệt vọng đến mức nào. Chính bản thân anh không hiểu được, đối với phụ nữ đã có gia đình, sự vô tâm của chồng thực sự là liều thuốc độc giết chết tình yêu trong họ. Tôi có thể sống cực khổ, ăn rau ăn cháo, có thể tự kiếm tiền, thậm chí là bị nhà chồng đày đọa, coi khinh nhưng tôi không chấp nhận việc chồng thờ ơ với chính người gối ấp tay kề. Sau khi quyết định ly hôn với chồng thì tôi chỉ buồn chứ chưa bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm cả. Bởi nếu sống không thoải mái, bị tổn thương quá nhiều chi bằng nên tự giải phóng cho chính mình.

Theo webtretho